Thứ Hai, 24 tháng 11, 2008

Chuyện về một kiếp người...

http://blog.360.yahoo.com/blog-pu1fvAs1cqhE0e.VaQ4n7Git?tag=chuy%E1%BB%87nb%E1%BA%A1nt%C3%B4i


Chuyện về một kiếp người...

ĐÃ CÓ AI TỪNG TUYỆT VỌNG NHƯ TÔI?

“Tôi kể người nghe chuyện Lan và Điệp, một chuyện tình cay đắng…”

“Lúc tuổi còn thơ…”, thì, rất tiếc, họ chưa hề quen nhau. Mỗi người một quê. Chàng hơn nàng 6 tuổi.

Khi chàng từ nước ngoài trở về, nàng bắt đầu vào đại học. Họ vẫn là “Hai phương trời cách biệt!”.

Họ quen biết nhau nhờ các hoạt động văn nghệ thể thao giao lưu giữa hai cơ quan, và tình yêu nảy nở giữa họ. “Thuở ấy Điệp vui như bướm trắng, say đắm bên Lan. Lan như bông hoa ngàn…”. Một năm sau họ làm lễ thành hôn. Rồi họ có hai đứa con, hai cô con gái. Chúng không đẹp như hoa hậu Izveta hay người mẫu Naomi Campell, nhưng cũng thật đáng tự hào. Và tôi cam đoan với các bạn rằng, họ đã trải qua những tháng năm tràn đầy hạnh phúc suốt một thời bao cấp cuối thế kỷ hai mươi.

Và câu chuyện - thật lạ lùng - lại dần dần trở nên bi ai, trong khi, như chúng ta vẫn thấy, một ngày vẫn có hai mươi tư giờ, một năm vẫn có mười hai tháng, và vẫn có đủ bốn mùa trong một năm dù là ở châu Á hay châu Âu, phải không các bạn?

Công bằng mà nói, khi mới chuyển sang sinh sống tại đất nước này, họ vẫn là một gia đình lý tưởng trong con mắt những người hàng xóm. Họ có một căn hộ xinh xắn tại Thủ đô với những đứa con ngoan, lễ phép, chăm chỉ học giỏi mà khi vui miệng, chị bảo “Chúng giống bố như đúc!”, còn những khi “cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt”, chị quát: “Bướng thế! Nói không nghe, bảo thủ giống hệt bố chúng mày!”. Sang xứ người, tất cả đều mới lạ với chị. Không biết tiếng, không các mối quan hệ, chị yên tâm ở nhà trông lo việc bếp núc, nuôi dạy con cái để anh chuyên tâm lo việc kinh doanh. Công việc thuận lợi cùng với những kiến thức của một người có học, anh đã “làm nên ăn ra”, và cuộc sống của họ thay đổi hẳn. Đó là những gì mà tôi được biết về đôi bạn thân 5 năm về trước.

Anh tách hẳn công việc nhà, thường xuyên vui thú bạn bè và sa vào cờ bạc, rượu chè bê tha, quên đi trách nhiệm làm cha khi con cái trưởng thành và dần độc lập. Chị bắt đầu ngậm đắng nuốt cay chịu đựng từ đó, và cùng với “cái tuổi như đuổi xuân đi”, chị suy sụp hẳn. Chị gầy, heo hắt, cặp mắt vô hồn. Gặp chị trong một lần đi công tác, tôi không thể nhận ra “Lan của một thời….”.

“Không thể tưởng tượng được, anh ấy thay đổi hoàn toàn!” – chị tâm sự giữa hai hàng nước mắt, “Đi tối ngày, nhậu liên miên, tiêu tiền không biết hạn độ. Có lần nướng vào sòng bạc cả chục nghìn eu. Đã thế lại càng ngày càng độc đoán, gia trưởng, quát vợ nạt con. Mình không còn biết mình là ai trong cái nhà này, bà chủ hay con ở nữa. Tệ hơn nữa là cách đây hai năm, mình nghe phong phanh anh có bồ nhí, mình không tin, nhưng rồi một lần có người quả quyết đã bắt gặp chồng mình đang rất hạnh phúc khoác tay một phụ nữ khác – chẳng ai xa lạ mà là cô bé giúp việc lâu nay trong công ty thì mình đâm nghi ngờ. Mình bỏ thì giờ đến tận nơi tìm hiểu thì hóa ra mình là người cuối cùng biết về mối quan hệ của chồng. Mình đau đớn, căm giận vô cùng, nhưng cũng cố kìm nén để không làm tổn hại đến uy tín của anh ấy, cứ nghĩ anh sẽ ân hận, sẽ trở về, nhưng hỡi ôi… Bạn không tưởng tượng được cảnh anh ấy nhảy xổ vào bóp cổ mình, đấm vào mặt mình khi mình điên lên xúc phạm đến cô bồ của anh ấy. Khi đó mình hiểu rằng không gì níu kéo được nữa, hết thật rồi! Với bộ mặt thâm tím và cõi lòng tan nát, mình đã lang thang ngoài phố suốt đêm, những định lao đầu vào đoàn xe điện, hay nhảy xuống sông để kết thúc cuộc đời. Nhưng rồi mình chợt nhớ đến con, những đứa con của tôi, chúng sẽ không có mẹ, ai sẽ lo bữa ăn sáng cho con gái bé khi nó đang học năm cuối? Ai sẽ ra mở cửa cho nó mỗi khi nó đi học về? Còn cô con gái lớn, nó sẽ nói gì về mẹ nó với cậu bạn trai mới quen mà nó đang yêu? Nhớ đến các con lòng mình dịu lai. Không thể liều được. Không có mình anh ấy sẽ cưới ngay cô bồ đó và các con mình sẽ khổ. Tại sao lại dại dột thế? Nhiều đoàn tàu đêm đã chạy qua, sông Vltava vẫn âm thầm chảy, đường phố vắng tanh và mình cũng đã thấm lạnh. Trở về thôi. Và đã không ít lần như vậy. Mỗi lần mình bỏ đi, anh ấy cũng tỏ ra ân hận, hứa hẹn thề thốt, nhưng rồi đâu lại hoàn đấy. Mình còn biết làm sao hở bạn? Đôi khi mình cứ tự hỏi: tại sao thuở hàn vi thì gia đình hạnh phúc, mà khi có bát ăn bát để thì hạnh phúc lại ra đi?

- Bọn trẻ nhà cậu có biết không? Chúng nói sao?

- Chúng biết cả, nhưng không dám nói gì, đứa nào cũng thương mẹ nhưng sợ bố. Và chúng ngày càng trở nên ít nói. Thật tội nghiệp chúng!

- Chuyện bây giờ ra sao? Cô bé đó vẫn làm cùng chồng cậu?

- Không, sau khi bố mẹ anh ấy ở Việt Nam biết chuyện, gọi điện, nhắn tin sang trách móc nhiều lần thì anh ấy có thay đổi, đuổi việc cô bé kia nhưng thỉnh thoảng vẫn gặp. Lần gần đây nhất khi gặp mình, cô bé đó còn trâng tráo khoe với mình chiếc nhẫn mà anh ấy đã tặng. Mình cũng không còn biết ra sao nữa…

- Mình chia sẻ với bạn. Nhưng thật tiếc là bọn mình ở xa, chẳng giúp gì được bạn.

Cuộc chia tay thật ngậm ngùi. Tôi thấy thương cô bạn gái hoa khôi một thời. Tôi ngạc nhiên và lấy làm tiếc cho tình yêu “sớm nở tối tàn” của họ. Ngước cặp mắt đẫm lệ, cô bạn hỏi tôi: “Trong số các bạn đã có ai từng tuyệt vọng như tôi?”. Nhìn sâu vào mắt bạn, tôi lắc đầu, thở dài: “Những số phận éo le như bạn, chắc không nhiều!”.

Chuông đổ chùa xa,…

Viết tại Viên-Áo ngày 22/10/2006

ĐTV.

Không có nhận xét nào: